Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

Lời Hiệu Triệu Của Chiến Hữu Hoàng Cơ Minh, Chủ Tịch Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam

Ngày 8 tháng 3 năm 1982, Mặt Trận đã tổ chức buổi lễ Công bố bản Cương Lĩnh Chính Trị tại căn cứ 81 trong vùng biên giới Thái Lào. Đây là một ngày lịch sử, vì kể từ ngày này, công cuộc kháng chiến Việt Nam đã tiến lên một bình diện quy mô có tổ chức, có đường lối, có lãnh đạo. Tại buổi lễ lịch sử này, chiến hữu Hoàng Cơ Minh đã đọc lời Hiệu Triệu Đồng Bào về công cuộc đấu tranh Giải Phóng Việt Nam.


Kính thưa đồng bào thân mến,

Sau hơn ba mươi năm chiến tranh, với biết bao hy vọng của toàn thể nhân dân ta cả hai miền Nam-Bắc về một quốc gia độc lập, về một đời sống tự do và hạnh phúc, đều đã bị tan vỡ theo ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Kể từ ngày bạo quyền Việt cộng chiếm được miền Nam tự do, trọn vẹn đất nước thân yêu của chúng ta bắt đầu trải qua những ngày đen tối nhất của lịch sử dân tộc. Những ước mơ cực kỳ đơn giản của con người, như một đời sống thanh bình trong một mái gia đình êm ấm, một đời sống đủ cơm ăn áo mặc, đã là những hình ảnh quá xa vời và hầu như không còn có thể thực hiện được nữa.

Đồng bào miền Bắc, sau bao năm "thắt lưng buộc bụng", sau bao năm "hột gạo xẻ làm ba, làm tư", những tưởng là sẽ giải phóng được miền Nam "nghèo đói", đã bàng hoàng trước đời sống phong phú về cả vật chất lẫn tinh thần của nhân dân miền Nam, mà đau xót biết rằng mình đã bị lường gạt trắng trợn trong bao nhiêu năm, để nhận thấy rằng chính miền Bắc mới là phần đất cần phải được giải phóng.

Đồng bào miền Nam, vì quá mỏi mệt với chiến tranh sau bao nhiêu năm lầm lẫn ước mơ "hòa bình bằng mọi giá" cũng đã rúng động dưới guồng máy cai trị tàn bạo và đầy hận thù của chế độ, để hối tiếc rằng chúng ta có thể chấp nhận hòa bình bằng mọi giá, ngoại trừ cái giá phải "sống dưới gông cùm Việt cộng", cái giá quá đắt mà chúng ta không bao giờ có thể chấp nhận được.

Từ nhiều năm nay, bạo quyền Việt cộng luôn luôn rêu rao là yêu chuộng hòa bình, là hòa hợp hòa giải dân tộc, nhưng ngay sau khi chiếm được trọn vẹn Việt Nam, và khi đã khép chặt được gông cùm lên cổ người dân, chúng đã áp dụng một chính sách cai trị hà khắc, đầy hận thù và lại tiếp tục đưa đất nước vào khói lửa chiến tranh.

Bao nhiêu trăm ngàn đồng bào ta , bà con anh em chúng ta, đã chết âm thầm và nhục nhã trong các trại tập trung, trại học tập cải tạo.

Bao nhiêu trăm ngàn đồng bào ta, bà con anh em chúng ta, đã chết đau đớn trên đường chạy khỏi nanh vuốt bạo quyền.

Và ngay trong giờ phút này đây, trên khắp nẻo đường đất nước, trên khắp rừng sâu núi thẳm Đông Dương, trên khắp vùng Tây Bá Lợi Á đầy tuyết lạnh ở Nga Xô mù mịt xa xôi kia, bao nhiêu trăm ngàn bà con quyến thuộc của chúng ta đang đau đớn kéo dài kiếp sống tù đày cô đơn, đem sức lao động để phục vụ cho một thiểu số bạo chúa tại Hà Nội cũng như tại Nga Xô. Người ở lại xót thương các người thân yêu bị giam cầm trá hình, hàng ngày phải kéo dài kiếp sống nô lệ mà nước mắt chan hòa. Bao nhiêu bậc cha già, bao nhiêu người mẹ hiền, bao nhiêu người vợ dại, bao nhiêu đứa con thơ, ngơ ngác đợi ngày về của người thân yêu mà ngày về hoàn toàn biệt vô âm tín. Thảm cảnh này thật kêu không thấu trời xanh, làm sao mà tả nổi những nỗi ai oán mà dân tộc ta đã phải chịu đựng từ hơn sáu năm nay.

Kinh tế mới, chế độ hộ khẩu, mậu dịch quốc doanh, hợp tác xã, lãnh đạo thiển cận và kiêu căng, cán bộ không có khả năng và nhũng lạm, đường lối quản trị quốc gia cũng như chính sách đối ngoại sai lầm, kế hoạch không tưởng,... đã là nguyên nhân tạo nên đời sống cơ cực của chúng ta ngày hôm nay. Mực sống cơ cực ra sao, chúng ta là nạn nhân, chúng ta biết rất rõ.

Rồi để ngăn ngừa người dân bất mãn chống đối, chúng thiết lập màng lưới công an để khủng bố đàn áp. Nhìn trước, nhìn sau, trông phải trông trái, con người luôn luôn lo sợ. Người hàng xóm có còn là hàng xóm hay không? Người bạn hôm trước nay đã báo cáo những gì về ta?... Đời sống phập phồng, con tim hồi hộp. Một tiếng kẹt cửa, một bước chân bất thường ban đêm, một vài tiếng chó sủa vu vơ trong bóng tối... cũng đủ để chúng ta nhớn nhác lo âu. Bên cạnh các biện pháp khủng bố, chúng còn coi thường người dân, tưởng có thể đánh lừa chúng ta bằng những danh từ hoa mỹ nào là đỉnh cao trí tuệ loài người, nào là nước Việt Nam giàu mạnh muôn năm.... Đỉnh cao trí tuệ gì mà người dân không có nổi cái khố để mặc. Nước Việt Nam giàu mạnh gì mà người dân không có nổi miếng cơm để ăn.

Tạo nỗi thống khổ cho toàn dân trong nước chưa đủ, bạo quyền Việt cộng còn cam tâm đưa tổ quốc vào vòng nô lệ của Nga Xô, đưa con dân Việt vào vùng lửa đạn để phục vụ giấc mộng bá quyền của mẫu quốc. Bao thanh niên Việt đã bỏ mình trên chiến trường Lào. Bao thanh niên Việt đã bỏ mình trên chiến trường Kampuchea, bao thanh niên Việt đã bỏ mình trên mặt trận biên giới Việt-Trung. Bao nhà cửa phố xá, thôn ấp, ruộng đồng... đã bị tàn phá bởi chiến tranh do chúng chủ xướng.

Do những lỗi lầm và tội phạm của chúng, bạo quyền Việt cộng đang lâm vào tình trạng khó khăn tột độ.

Cả khối quốc tế của chúng đang bị rạn nứt trầm trọng. Mẫu quốc Nga Xô, nguồn tiếp vận và yểm trợ chính yếu của bạo quyền Việt cộng, cũng đang bị cả thế giới lên án khi chúng xua quân chiếm A Phú Hãn, khi chúng góp sức đàn áp anh chị em công nhân tại hai quốc gia này, đế quốc Nga Xô đang gặp sức đối kháng mãnh liệt. Bản thân bạo quyền Việt cộng, ngoài việc phải đối phó với sự chống đối của toàn khối dân tộc năm mươi triệu người trong nước, chúng lại còn đang bị lâm vào thế tứ bề thụ địch. Bị cầm chân tại Lào, sa lầy tại Kampuchea, phải dồn quân lên đỡ mặt trận biên giới Việt-Trung, bị cả thế giới lên án vì chính sách sai lầm trong nước, vì đã vô nhân đạo dùng vũ khí hóa học tại Lào và Kampuchea, vì chính sách hiếu chiến xâm lấn các nước láng giềng, nên bạo quyền Việt cộng hiện đang bị hoàn toàn cô lập. Chúng càng cố gắng vùng vẫy bao nhiêu, thì lại càng tiến mau tới sụp đổ bấy nhiêu.

Từ hơn sáu năm nay, nhiều người trong chúng ta đã cố gắng nhẫn nhục, cố gắng chịu đựng cuộc sống đầy khó khăn bất công và vô lý, để hy vọng vào một ngày mai đất nước tươi sáng hơn. Nhưng mọi nhẫn nhục chịu đựng đều có giới hạn. Và hôm nay đây, cái giới hạn đó, chúng ta tuyên bố là không còn nữa.


Hỡi tất cả anh chị en Quân, Cán, Chính trong hàng ngũ Việt cộng!

Cách đây ba mươi sáu năm, cùng với bao con dân Việt Nam khác, anh chị em đã hy sinh xương máu trong một cuộc chiến mệnh danh là để giành độc lập cho Tổ Quốc. Dẫu sự hy sinh này đã bị tập đoàn bạo quyền Việt cộng lợi dụng để củng cố quyền hành của chúng, nhưng những sự hy sinh này đã thực sự phát xuất từ lòng yêu nước nồng nàn của anh chị em. Cũng chính bởi sự hy sinh đã xuất phát từ lòng yêu nước đó, nên toàn dân luôn luôn ghi ơn.

Trong cuộc chiến từ năm 1960 đến năm 1975 vừa qua, anh chị em đã hoàn toàn bị lừa gạt và vẫn yên chí là chiến đấu để giải phóng miền Nam "nghèo đói và bị bóc lột bởi Hoa Kỳ". Vì không biết sự thực, nên do lòng yêu nước, yêu dân tộc, anh chị em đã đóng góp quá nhiều hy sinh to lớn. Những hy sinh đó, được phát sinh từ lòng yêu nước, yêu dân tộc mà ra, Tổ Quốc luôn ghi nhận và biết ơn.

Nhưng tới hôm nay, anh chị em đã nhìn thấy sự thực. Anh chị em đã thấy rõ rệt là toàn dân ta đã bị tập đoàn Việt cộng đánh lừa. Miền Nam mà anh chị em vừa hãnh diện chiếm được không phải là mảnh đất nghèo đói, khốn khổ như anh chị em đã từng được nghe nói trong quá khứ. Mà trái lại, cuộc sống tại miền Nam thật là phồn thịnh, người dân thật tình sống tự do và hạnh phúc, nếu chưa thật hoàn toàn, thì chắc chắn cũng hơn đời sống miền Bắc trăm ngàn lần. Hãy thử so sánh cuộc sống của đồng bào ta tại miền Bắc với cuộc sống của đồng bào ta tại miền Nam trong suốt thời gian từ năm 1954 đến năm 1975, anh chị em sẽ thấy tập đoàn bạo quyền Việt cộng đã kìm hãm đà phát triển cũng như tàn phá phân nửa quê hương miền Bắc của chúng ta như thế nào? Cũng lại so sánh miền Nam năm 1975 với miền Nam của chúng ta hôm nay, anh chị em lại cũng sẽ thấy dưới ách thống trị của bạo quyền Việt cộng, quê hương của chúng ta đã bị rách nát như thế nào? Dân tộc của chúng ta đã bị đày đọa như thế nào?

Vậy thì nay là lúc anh chị em phải bình tĩnh và sáng suốt để không tiếp tục hy sinh một cách mù quáng nữa. Tưởng là yêu nước, mà thực ra là phản quốc. Tưởng là đang xây dựng quê hương mà thực ra là đang tàn phá quê hương. Đây là lúc anh chị em phải có thái độ dứt khoát.

Hãy cùng với toàn thể nhân dân, vùng lên lật đổ tập đoàn thống trị Hà Nội để cùng cứu nước, cứu dân, và cứu chính anh chị em.

Hãy can đảm tiếp tay với các lực lượng kháng chiến dưới mọi hình thức.

Bất cứ lúc nào có dịp, từng người, từng nhóm, từng đơn vị... hãy mau lẹ tìm cách liên lạc và cộng tác với các lực lượng võ trang kháng chiến.

Hãy tránh giao tranh với lực lượng võ trang của dân tộc nếu bị bắt buộc phải ra chiến trường.

Hãy phản đối và chống các hành động xâm lăng các nước láng giềng. Người Việt Nam không muốn ai xâm chiếm Việt Nam, thì người Việt Nam cũng không thể đem quân xâm chiếm bất cứ quốc gia nào khác.

Chiến Hữu Hoàng Cơ Minh với Những Bước Chân Đông Tiến
Hỡi tất cả đồng bào ta hiện đang ở hải ngoại!

Năm chục triệu dân ta đang khóc ra máu mắt trong ngục tù trần gian này, trông chờ từng giây, từng phút ngày được giải phóng. Mặt Trận thiết tha kêu gọi sự yểm trợ và hậu thuẫn của tất cả đồng bào hải ngoại.

Hãy quyết tâm đoàn kết thành một khối vững mạnh.

Tình nguyện trở về nước nhà chiến đấu, đóng góp tài chánh, tham gia các hoạt động nhằm tố cáo nỗi thống khổ của dân ta với thế giới, tranh thủ các quốc gia yểm trợ cuộc kháng chiến của dân tộc ta... đều là những việc làm cấp thiết để cứu dân, cứu nước.

Hôm nay đây, Mặt Trận nhờ Tổng Vụ Hải Ngoại chuyển tới đồng bào thân mến trên khắp năm châu hải ngoại, màu cờ thiêng liêng và yêu dấu của chúng ta, tượng trưng cho lòng yêu thương của toàn dân trong nước đối với đồng bào hải ngoại, tượng trưng cho tình đoàn kết sắt son của dân tộc ta, và cũng tượng trưng cho sự kỳ vọng của năm mươi triệu con tim trong nước vào tình thương dân tộc, tình nghĩa đồng bào của dòng giống Lạc Hồng chúng ta.

Hỡi toàn thể đồng bào!

Vì tương lai của dân tộc, vì tương lai của đất nước, vì tương lai của con em chúng ta, vì tương lai của chính chúng ta, vì tương lai của toàn thể Việt Nam yêu dấu, chúng ta hãy can đảm vùng lên, vai bên vai, cánh sát cánh, cương quyết lật đổ bạo quyền Việt cộng để cứu nước và xây dựng đất nước.

Hãy làm tất cả những gì có thể làm được.

Hãy ngưng ngay mọi toan tính vượt biên, vượt biển. Dừng lại, cùng với toàn dân ngăn chận và tiêu diệt kẻ thù.

Hãy tích cực ủng hộ, che dấu, yểm trợ và hướng dẫn các lực lượng võ trang kháng chiến.

Hãy tìm và tham gia các đội ngũ võ trang kháng chiến.
Hãy cùng nhau tự thành lập đội ngũ kháng chiến, tự thành lập các ổ kháng chiến. Mỗi khu phố, mỗi góc làng, mỗi căn nhà đều có thể là một khu chiến.

Hãy ngăn chận và tiêu diệt giặc bất cứ lúc nào và tại bất cứ đâu. Chúng ta có thể chiến đấu bằng võ khí, không có võ khí chúng ta chiến đấu bằng dao, bằng búa, bằng gậy gộc. Hãy bao vây và phong tỏa quân giặc để chúng không dám bước chân ra khỏi ngõ. Trông đàng trước, chúng phải ưu tư đàng sau. Ngoảnh mặt để dè chừng đàng sau, lại phải ưu tư đàng trước.

Hãy can đảm chống lại các chính sách phá hoại đất nước của giặc. Hãy đứng dậy đòi cha, đòi chồng, đòi con em chúng ta phải được lập tức trở về đoàn tụ với gia đình.

Hãy chống chính sách thu mua với giá rẻ mạt. Chúng ta làm, chúng ta hưởng. Không ai, không một chính quyền nào có thể bắt ép và bóc lột người dân.

Hãy chống chiến tranh, chống bắt lính, chống bắt phu gửi đi phục vụ đế quốc Nga Xô. Chúng ta nhất quyết không hy sinh xương máu để phục vụ ngoại bang, để gieo tang tóc cho các nước láng giềng.

Hãy tìm mọi cách để bịt mắt bưng tai quân giặc.

Và cuối cùng, hãy chuẩn bị để cùng với lực lượng võ trang đồng Tổng Nổi Dậy để giải phóng quê hương trong những ngày sắp đến.

Sức mạnh của năm chục triệu dân ta sẽ là khối sức mạnh vạn năng mà không một kẻ thù nào có thể chống lại được.

Cuộc đấu tranh lịch sử này sẽ vô cùng gian lao, khó khăn và dai dẳng, nhưng chiến thắng này cũng sẽ vô cùng to lớn. Đây là trận chiến cuối cùng để mãi mãi chấm dứt chiến tranh, chấm dứt khổ đau, chấm dứt bất công trên quê hương yêu dấu.

Vững tin vào sức mạnh dân tộc, chúng ta cùng quyết tâm

GIẢI PHÓNG VIỆT NAM

Chiến hữu Hoàng Cơ Minh trong một buổi sinh hoạt tại khu chiến