Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

Chính Nghĩa Đại Cáo

Có khoan dung mới có Tự Do
Không Phát Triển quyết không Độc Lập
Còn chủ thuyết là còn bế tắc,
Hết vong nô mới hết đọa đày.
Xét dân Việt ta,
Lòng khoan dung có tự nghìn xưa,
Đã hòa đồng không phân tam giáo,
Có Văn Hóa, có Nhân, có Nghĩa,
Có Tổ Tiên, có gốc, có nguồn,
Trọng Con Người, trọng Vật, trọng Tâm.
Trọng Luân Lý, trọng Văn, trọng Lễ.
Trong thôn xóm vương tình lân lý,
Ngoài nước làng là nghĩa tương thân,
Giàu, nghèo, có phúc, có phận,
Sang, hèn, trau đức, trau thân,
Không thù, không oán, vẫn ơn Phật, Trời.
Thơ văn chan chứa tình người,
An cư, lạc nghiệp, sống đời đạm thanh.
Niềm vui Đoàn Tụ, Thái Bình,
Tâm tư hướng thượng, nặng tình nước non.
Mà nay,
Chỉ có duy vật, vô thần,
Chỉ toàn cực đoan, cố chấp,
Chỉ thấy căm thù, hờn ghét,
Chỉ còn bất nghĩa, phi nhân.
Tình người teo tựa khẩu phần,
Bụng dân rỗng như khẩu hiệu.
Thơ văn dế ve môt điệu,
Ngôn từ sắt rỉ một lò.
Tớ, thầy, một lũ vong nô,
Lớn, bé, một bầy lang sói.
Tố cáo rình mò nên thói,
Xảo gian tráo trở thành nền.
Tư tưởng thấp hèn,
Tâm địa nhỏ nhen,
Xum xoe cơm áo,
Dân đen đè đầu.
Tự Do, Độc Lập, nào đâu?
Gái, trai, già, trẻ, ngựa trâu một đời.
Xét nước Việt ta,
Đã bốn ngàn năm dựng nước,
Nay năm mươi triệu con dân,
Bao trang lịch sử oai hùng,
Một giải non sông trù phú.
Khí, dầu, quặng, mỏ,
Biển rộng, non cao,
Kinh, lạch, sông, ngòi,
Phù sa màu mỡ.
Nhẫn nại, không nề gian khổ,
Cần cù, bao quản gió sương,
Ý chí kiên cường,
Cánh tay dũng cảm,
Khối óc sáng tạo,
Khéo léo, tài ba.
Đấu tranh độc lập,
Xây dựng Quốc Gia.
Một lòng vì nước, vì nhà,
Giữ cho trong Thái, ngoài Hòa,
Dân giàu nước mạnh, nề hà tấm thân.
Mà nay,
Ruộng nông trường, thóc giống bấm đôi,
Tổ chài lưới, thuyền chui quá nửa,
Máy công nghệ, ốc, dây, tháo gỡ,
Sức cần lao, từng bữa xếp hàng
Cả nước lãn công,
Toàn dân đối kháng.
Kẻ rời khỏi xứ,
Kẻ bị tù đày,
Kẻ sống lất lay,
Kẻ đi nghĩa vụ.
Kinh tế phá sản, kế hoạch còn vượt chỉ tiêu,
Xã hội nát tan, chủ nghĩa vẫn tiến vững chắc.
Gây chiến cả ba quốc gia lân cận,
Đứng hàng thứ năm về mức bần cùng,
Hiện tại xám đen,
Tưong lai tối mịt
Xét lịch sử ta,
Cuộc tuần hoàn bỉ rồi lại thái,
Vận quốc gia cùng tất sẽ thông,
Những bạo chúa, hôn quân,
Đều tan cơ, nát nghiệp.
Tiền nhân bao tâm huyết,
Con cháu dám đùa chơi,
Ý dân là ý trời,
Lòng dân là thiên mệnh.
Phi dân tộc tự nhiên đào thải,
Hại quốc gia lẽ tất suy tàn.
Kìa nhà Hồ, chính sự phiền hà, đã phải sụp tan,
Nọ triều Nguyễn, lề luật khắt khe, cũng đành mất nghiệp.
Huống chi chúng bây,
Rước về chủ thuyết tam vô,
Mông lung nào biết bến bờ là đâu?
Đường đi mù mịt, cơ cầu,
Bao nhiêu xương máu dâng trao thuyết tà.
Tự do cuội,
Độc lập ma,
Chúng dân xơ xác, quốc gia hoang tàn.
Dìm gần nửa triệu dân xuống biển Thái Bình, lòng vẫn chưa cam;
Hiến ngót hai triệu mạng lên đền Chủ Nghĩa, chí còn chưa thỏa.
Đói khổ càng thêm đói khổ,
Binh đao tiếp nối binh đao,
Nướng thanh niên trên lò lửa Miên, Lào;
Vùi công thợ dưới tuyết băng Nga, Tiệp.
Lúa gạo Liên Xô vơ hết,
Than dầu nước bạn vét nhanh,
Biển đẹp, non xinh để cố vấn đàn anh
Kiết keo, thô bạo,
Sơn lam, chướng khí dành dân kinh tế mới
Đá sỏi, muỗi mòng.
Trả mấy đời cũng chưa hết nợ nần,
Lộn mấy kiếp vẫn chưa xong nghĩa vụ.
Bốn mươi năm chinh chiến, nhận lãnh bao súng đạn,
rõ ràng bộ mặt tay sai;
Ba chục năm khổ lao, kiếm chẳng đủ bát cơm,
đúng là kiếp thân nô lệ.
Từng bữa trói dân một tờ hộ khẩu, nói tự do mà không biết dơ;
Mỗi ngày xin chủ năm triệu đô la, hô độc lập mà không thấy nhục.
Mang chủ thuyết dịp lòe dân tộc,
Mà đầu đàn giáo lý chưa thông,
Tàn đời vẫn quên Tổ, quên Tông,
Muốn gặp những cụ Lê, cụ Mác.
Tội chúng bây, chính tội Đại Ác:
Hạ con người xuống hàng cầm thú,
Nuôi căm thù thay lẽ nhân luân,
Lấy miếng ăn gò trói ý tình
Đưa gian dối lên hàng cương kỷ.
Tội chúng bây, chính tội Đại Gian:
Mượn chiêu bài độc lập tự do,
Đem chủ nghĩa đọa dày dân tộc,
Dùng lý tưởng hy sinh yêu nước,
Cướp mồ hôi xương máu nhân dân.
Bắt thờ bác đảng, còn gì Trời, Phật, Thánh, Thần,
Ép học tam vô, biết đâu Liêm Sỉ, Đạo Đức.
Tuổi già không thuốc thang chờ chết,
Trẻ thơ thiếu dinh dưỡng, còm cỏi, ngu đần.
Nay,
Thế giới chuyển mình, cộng sản đàn anh đang bí lối,
Nhân dân vùng dậy, quốc gia vấn nạn sẽ khai thông.
Nào những ai,
Quê hương dâng hiến tâm can,
Nào ngờ tơi tả, hoang tàn núi sông.
Cam phường bội phản cướp công,
Bao nhiêu xương máu ra nông nỗi này
Nào những ai,
Có ăn, có học,
Có mắt, có tai,
Sợ nhìn thế giới bên ngoài,
những mong tìm cách sửa sai,
Dã tràng công cốc với loài xuẩn ngu.
Nào những ai,
Nông trường kiệt sức,
Hầm mỏ khổ lao,
Miếng khoai, miếng sắn,
Thiếu áo, thiếu cơm,
Lất lay chết héo, chết mòn,
Vinh quang lao động, béo tròn Trung Ương.
Nào những ai,
Nhục nhằn thân chiến bại,
Lơ láo tiếng ngụy dân;
Phút giây rã ngũ tan hàng,
Bỗng chốc tù đày, ly tán.
Nào những ai,
Thanh niên, bộ đội,
Sức sống trào dâng,
Khuyển nô nghĩa vụ vong thân,
Một đời trai trẻ tế thần Mác Lê.
Nào những ai,
Công an khu vực,
Quản giáo an ninh,
Ngày dò la củng cố xích xiềng,
Tối rình rập xiết thêm cùm kẹp.
Đức tiên tổ nỡ mua cục thịt
Phúc cháu con cam đổi miếng ăn.
Nào những ai,
Một thời tin chủ nghĩa,
Nay thấy rõ chính, tà,
Lỡ đời mình mắc hợm bợm già,
Nhìn tương lai xót thương con trẻ.
Nào những ai,
Tha phương thân lưu lạc
Mỹ, Úc, Á, Phi, Âu,
Ngỡ ngàng trông mái tóc thay màu,
Ngao ngán nỗi cháu con vong quốc
Có hay chăng,
Nay Kháng Chiến lấy dân làm gốc,
Lòng dân ta sức mạnh vô bờ,
Tựa sóng triều cuốn hết cành khô
Như giông bão trút phăng lá úa,
Quét sạch bọn gian tà, cướp của
Đuổi hết phường lụn nước bại dân.
Vứt bỏ ngay chủ nghĩa vô thần,
Dẹp tức khắc giáo điều duy vật,
Xây xã hội trên nền Đạo Đức
Đưa quốc gia tới chỗ Phú Cường
Tan hận thù, dựng lại Tình Thương,
Hết gian dối, phục hồi Chân Thật.
Thôi bóc lột, có làm có hưởng,
Dứt đọa đày, lao tác, lao tâm
Thuận lòng dân, thuận lý, thuận tình,
Cứu tương lai, cứu nòi, cứu giống
Lòng yêu nước, sức vươn Phù Đổng
Chí kết đoàn, móng vuốt Kim Quy
Cương quyết, kiên trì,
Tim ghi, gan khắc
Lời thề son sắt
Giải Phóng Việt Nam,
Lật trang ô sử,
Lấy lại giang san,
Muôn dân thoát cảnh lầm than,
Đắp xây Độc Lập, bảo toàn Tự Do.
Khí thiêng sông núi hẹn hò
Tiền nhân chứng giám,
Hậu thế xét soi,
Đại Cáo Đất Trời
Sáng ngời Chính Nghĩa.